Đặc điểm tử vong và chấn thương do thảm họa tự nhiên tại Việt Nam từ năm 2000 đến năm 2012

  • Hà Văn Như
  • Ngô Thị Diện

Tóm tắt

Nghiên cứu này phân tích số liệu tử vong và chấn thương được lưu trữ tại Ban chỉ đạo Phòng chống lụt bão Trung ương nhằm mô tả một số đặc điểm dịch tễ học của tử vong và chấn thương do thảm họa tự nhiên trong giai đoạn 2000-2012. Kết quả: từ 2000 đến 2012, 4765 người tử vong và 7.812 người chấn thương trong các thảm họa tự nhiên được báo cáo. Lũ lụt là loại thảm họa gây tử vong nhiều nhất (59,4%), tiếp đến là tử vong do bão (21,1%) và do lũ quét là 11,5%. Hai khu vực có tỷ lệ tử vong cao nhất là khu vực đồng bằng sông Cửu Long (34,0%) và khu vực miền Trung (23,4%). Trong 321 trường hợp tử vong (6,7%) tổng số tử vong) có thông tin chi tiết, nam chiếm tỷ lệ 69,7%. Hai nhóm có tỷ lệ tử vong cao nhất là nhóm 15 – 24 tuổi (20,7%) và nhóm trên 55 tuổi (19,5). Ba nguyên nhân tử vong hàng đầu gồm: đuối nước (68%), chấn thương (14,4%) và bị đất đá vùi lấp (12,4%). Hoàn cảnh tử vong chủ yếu là khi nạn nhân đi qua vùng nước lũ (34,8%). Cơ sở dữ liệu hiện có của Ban chỉ đạo Phòng chống lụt bão Trung ương không có đủ thông tin chi tiết về dịch tễ học tử vong, mặc dù từ năm 2009 báo cáo đã có nhiều thông tin hơn. Vì vậy, công tác thống kê báo cáo thiệt hại về người nói chung và tử vong, chấn thương nói riêng cần được tăng cường để có cơ sở xây dựng và triển khai các biện pháp nhằm giảm thiểu tử vong do thảm họa tự nhiên tại Việt Nam.

điểm /   đánh giá
Phát hành ngày
2014-09-24
Chuyên mục
Bia